tôi rời khỏi nhà, như thể nó đang bồng bềnh, tôi đã đọc nhiều câu chuyện nhưng tôi không nghĩ rằng mình là nhân vật chính của một câu chuyện và, tôi đã không ngừng nghĩ rằng lúc nào mình cũng phải có một em nóng bỏng ở nhà để trút bầu tâm sự tuổi trẻ của mình, một cách vô tình. Tôi đang rửa cốc trong bồn rửa, nghĩ về những giấc mơ của mình thì nghe thấy giọng nói đứt quãng của cha tôi. – Cậu ơi, hôm nay không phải ngày cuối đóng tiền điện sao? – Con nghĩ rằng nếu bố, nhưng tay lái ở trong nhà. – Cầm lấy 300 peso, con cầm đi rồi đến văn phòng thành phố trả, bố tôi nói với giọng điệu bình thường. –